Những căn nhà lặng thinh...
 
 
 

Buổi chiều thứ bảy, trời mưa như đã được tiên đoán… những hạt mưa rả rich ở bên ngoài… Tôi chợt nhớ đến những ngày còn đi làm, ngồi ở bàn nhìn ra cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi rơi…


Bây giờ tôi không ngồi ở bàn làm việc thường, ít khi nhìn ra ra cửa sổ ở bên ngoài… mong mau hết giờ làm việc để được tung tăng và ôi… freedom! Đương nhiên thi bây giờ “freedom” luôn luôn 24/24, bảy ngày một tuần.

 

Những buổi sáng tôi “gương mẫu” tập yoga cùng với lớp trên zoom… sau đó đi bộ, thư thả nhìn cảnh vật, nhìn nhà cửa hai bên đường… trong đầu luôn có những ý tưởng để trồng cây, trồng hoa, dọn dẹp thế nào cho đẹp (nhà của người ta… đi ngang qua thôi!)

 

Đã mười mấy năm rồi, tôi đi ngang qua những căn nhà dài theo con đường nhà tôi… xóm làng quen thuộc, nhà gần thì quen thân, nhà xa thì quen sơ, chào hỏi trò chuyện… có khi cao hứng tâm tình… Phải nói là quen mặt hết ai ở căn nhà nào, đi ngang mấy giờ thì họ lui xe ra đi làm, giờ nào thì họ sẽ loay hoay bên những cụm hoa quanh sân nhà… Cũng có những người đàn ông, đôi khi mở toang cửa ga-ra, kéo những máy móc, đồ nghề ra làm việc, sữa chửa cái gì đó, đóng một cái gì đó… Có lần ai nói với tôi là đối với người ông, đồ nghê máy móc của họ trong nhà xe là món đồ chơi cũng như đàn bà là đồ trang sức, vàng vòng…

 

Dài dòng vì có khi tôi cũng trò chuyện với họ, nói một đôi câu khi họ kể lễ là đang có dự án làm gì đó cho nhà của họ. Tôi nghe cũng vui vui, ngược lại cũng thấy bực bội khi đi ngang qua những căn nhà, không chăm sóc sân… hoa lá héo úa và mọc vô trật tự.

 

Có những căn nhà lâu lâu mới thấy chủ nhà ra loay hoay trước sân, nhất là những người già lụm cụm, nhưng vẫn siêng năng nhổ cỏ dại trồng vài cụm hoa nho nhỏ… Đó là lúc tôi thấy nhớ song thân tôi lúc còn sanh tiền, luôn chăm sóc trồng hoa cho căn nhà của hai người…

 

Đi ngang những căn nhà đó, nếu lâu ngày không thấy họ ra, tôi thường dõi mắt nhìn, lo sợ vu vơ… “ông bà già này có sao không…”. Hoặc là bỗng dưng thấy có xe dọn nhà đến… thấy bảng đăng bán nhà… Tôi lại bâng khuâng nhìn những chiếc xe lớn, những người khuân vác đồ đạc dọn đi… Có một cái gì xót xa buồn buồn, giống như bài học thuộc lòng thuở nhỏ:

 

Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi đến những ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa

Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau
Có chi vương víu trong hơi máy
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau

…..

(Những ngày nghỉ học – Tế Hanh)

 
 

Không hiểu hình ảnh dọn nhà đã gựi cho tôi những ký ức không đẹp, của những chia lìa… Tôi thường đi chậm lại, hình dung ra người chủ của những căn nhà đó. Cách đây không lâu còn ra vào chăm chút sân của mình… bây giò đi về đâu rồi!

 

Cả tuần nay tôi vương vấn như vậy, vì gần đây liên tục mấy căn nhà đang bản bán, một trong những căn nhà đó, có căn nhà có hàng hoa hồng rất đẹp, bà chủ là một người nhỏ nhắn, bà thường đi bộ với hai con chó nhỏ của bà, chúng cũng đẹp và lịch sự giống bà chủ. Căn nhà của bà thì tôi thích lắm, sân xanh mướt, những cây hoa đẹp, ngay thẳng. thĩnh thoãng bà cũng trò chuyện với tôi vài câu … giọng nhẹ nhàng, quí phái!

 

Vậy mà… Bây giờ người khác vào ở rồi! Cách đó không xa, căn nhà có con đường gạch đẹp, những bụi cây uốn khéo léo, bên thềm nhà là những màu hoa tươi thắm! Ông chủ nhà với mái tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, mỗi tuần vào thứ Sáu, ông luôn ra tỉa những chậu cây, trồng hoa mới vào bồn hoa… Ông ta thư thả, đi lại trong sân, tôi thấy được là ông thích thú với công việc đang làm… Bẵng đi ít lâu không thấy ông ra vườn… Một hôm tôi đi ngang qua nhà, trước sân đã đổi khác, tôi sững sờ đứng nhìn… tôi còn nhớ ông cụ tóc trắng, tỉ mỉ với bụi hoa… người ta nhổ đi rồi… Bây giờ là nhà của người khác rồi!

 

Buổi chiều trời tanh mưa, tôi lững thững ra thùng thơ lấy thơ vào… Trời quang đãng, tôi dõi mắt nhìn… xa xa cuối con đường! Sau cơn mưa trời quang đãng, những người hàng xóm lợi dụng trời mát ra sân làm vài công việc, hàng xóm trò chuyện với nhau. Tiếng máy cắt cỏ, tiếng xe qua lại ở bên đường… Khá bình thường!

 

Cho dù có những căn nhà lặng thinh, cuộc sống cứ tiếp diễn, vội vàng vội vàng… Người ta cũng sẽ quên, lâu ngày không gặp cũng sẽ quên những người hàng xóm cũ… Và rồi tôi cũng vậy… cũng sẽ quên…

 

Vài hôm nữa đi ngang những sân đó, thấy họ sửa sang, tôi lại thầm nghĩ “nếu là tôi”…  tôi sẽ làm khác (nhà của người ta, tôi chỉ đi ngang qua thôi!)

 

Cuộc sống quanh đây cứ vậy… tiếp nối! Không có gì là mãi mãi…

 

 

   
  Kim-Chi 
 
  về lại:
Trang Thơ Truyện
Trang Nhà
Liên lạc: Nutrunghocdanang@yahoo.com